Bước tới nội dung

Josei manga

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Bìa minh họa cho loạt josei manga Kōrei Shussan Don to Koi!! (ja) của Fujita Motoko, một cuốn tự truyện mà tác giả kể về quá trình mang thai của tác giả ở tuổi 43.

Josei manga (女性漫画 n.đ. "truyện tranh dành cho phụ nữ", phát âm [dʑoseː]?) (hay còn được gọi là ladies' comics (レディースコミック?); viết tắt là redikomi (レディコミ "lady-comi"?)) là một thể loại truyện tranh Nhật Bản bắt đầu xuất hiện từ những năm 1980. Xét theo lý thuyết, josei manga đề cập đến thể loại truyện tranh dành cho đối tượng độc giả là phụ nữ trưởng thành, thứ vốn đối lập với shōjo manga - hướng tới lớp độc giả là trẻ em gái và phụ nữ trẻ tuổi.[a] Nhưng trên thực tế, ranh giới giữa shōjo manga và josei manga thường không rõ ràng mặc dù ban đầu chúng là những thể loại riêng biệt. Nhiều các tác phẩm truyện tranh mang trong mình những yếu tố tường thuật và phong cách nghệ thuật đặc trưng của cả shōjojosei. Sự phân biệt này càng trở nên mong manh hơn với sự xuất hiện của một thể loại truyện tranh khác vào cuối những năm 1980 - young ladies (ヤングレディース?), được coi là sự phối trộn giữa cả shōjojosei.

Josei manga theo truyền thống được in trên các tạp chí manga chuyên biệt và xoay quanh những thể loại phụ cụ thể (thường là chính kịch, lãng mạn hay khiêu dâm). Trong đó, các câu chuyện chính kịch josei manga đa số thuật lại những câu chuyện có trong cuộc sống hàng ngày của phụ nữ; trong khi những thể loại phụ như lãng mạn lại thường là những màn kịch tâm lý tình cảm cố gắng lấy đi nước mắt của người đọc; hay với khiêu dâm thì lại có nhiều điểm tương đồng với hentai. Sự ra đời của Josei manga vào những năm của thập niên 1980 được coi là hệ quả cho sự bùng nổ của gekiga - thứ đã bắt đầu đặt nền móng đầu tiên từ những năm 1950 và 1960 với đặc trưng là một thể loại theo đuổi phong cách thực tế và trưởng thành; và của dòng truyện tranh shōjo với nội dung trở nên phong phú và đa dạng hơn nhờ nhóm họa sĩ Year 24 Group. Tuy nhiên vào cuối những năm 1980, josei manga lại bị gắn mác "người lớn" theo hàm ý tiêu cực vì liên quan đến những nội dung khiêu dâm quá độ nhưng sau đó, đến cuối những năm 1990, thể loại này đã dần bớt đi ánh nhìn tiêu cực trước đó nhờ chuyển hướng sang khai thác các vấn đề xã hội khác nhau. Từ những năm 2000, josei manga đã thường xuyên được chuyển thể thành anime.

Thuật ngữ

[sửa | sửa mã nguồn]
Các thuật ngữ để mô tả manga dành cho đối tượng phụ nữ trưởng thành bao gồm:
Ladies' comics (レディコミ? n.đ.'Truyện tranh dành cho phụ nữ')
Đây được cho là thuật ngữ đầu tiên được sử dụng để mô tả thể loại manga này. Đây là một cách diễn đạt khác của wasei-eigo trong đó "ladies" được hiểu theo nghĩa là "phụ nữ"; còn "comic" là "truyện tranh". Thuật ngữ này đã phát triển theo một lớp nghĩa tiêu cực vào những năm 1990 khi thể loại này bị gắn liền với nhận thức của xã hội về những manga có chất lượng thấp và có khiêu dâm quá độ mặc dù cách nhìn nhận này sau đó đã có nhiều thay đổi từ những năm 2000.[1] Một cách viết tắt của ladies' comics là redikomi (レディコミ?). Ở Nhật Bản, đây cách viết tắt này được sử dụng phổ biến nhất khi nhắc đến thể loại manga này.[2]
Yanguredīsu (ヤングレディース? n.đ.'Thiếu nữ trưởng thành')
Thuật ngữ wasei-eigo thường chỉ thể loại pha trộn giữa những manga dành cho phụ nữ trưởng thành và shōjo manga.[3]
Josei manga (女性漫画?)
Đây là thuật ngữ do các nhà phê bình và học giả khởi xướng bắt đầu xuất hiện lần đầu tiên từ cuối những năm 1990 để phân biệt tất cả các manga dành cho phụ nữ trưởng thành với shōjo manga. Mặc dù thuật ngữ này vốn không được sử dụng phổ biến trong độc giả đại chúng Nhật Bản[4] nhưng nó lại vô cùng phổ biến với độc giả phương Tây khi đề cập tới thể loại manga này.[5]

Lịch sử

[sửa | sửa mã nguồn]

Mặc dù manga nói chung hướng đến đối tượng nữ giới được ghi nhân là đã có lịch sử lâu đời và được thể hiện một cách rõ nét thông qua sự phát triển của shōjo manga nhưng trong phần lớn lịch sử, shōjo manga chỉ nhắm đến đối tượng độc giả là trẻ em gái và phụ nữ trẻ.[6] Tuy nhiên, nhận thức này đã bắt đầu có những sự thay đổi vào cuối những năm 1950 với sự xuất hiện của khái niệm gekiga. Khác với những thể loại khác, thể loại này sử dụng manga để kể những câu chuyện với góc nhìn nghiêm túc và có độ sâu sắc dành cho độc giả trưởng thành. Đến cuối những năm 1960, gekiga đã trở thành một phong trào nghệ thuật chính thống và vào năm 1968, tạp chí Josei Seven đã xuất bản bộ gekiga manga đầu tiên dành cho đối tượng nữ giới: Mashūko Banka (摩周湖晩夏?) của tác giả Maki Miyako.[6] Maki là một họa sĩ truyện tranh shōjo ra mắt vào cuối những năm 1950 và đã bắt đầu chuyển sang thể loại gekiga khi lứa độc giả ban đầu của cô đã bắt đầu bước vào độ tuổi trưởng thành.[6] Ngay sau đó, hai tạp chí chuyên biệt về gekiga dành cho phụ nữ đã được thành lập lần lượt là Funny (ファニー Fanī?) của Mushi Production vào năm 1969 và Papillon (パピヨン Papiyon?) của Futabasha vào năm 1972. Mặc dù cả hai đều không đạt được những thành công về mặt thương mại và đều ngừng hoạt động chỉ sau một vài ấn phẩm.[7]

Mặc dù các ấn phẩm về gekiga dành cho phụ nữ đều nhận được những thất bại về mặt thương mại ban đầu nhưng trong những năm 1970 vẫn chứng kiến sự phát triển vượt bậc của shōjo manga nhờ những nỗ lực của các họa sĩ thuộc Year 24 Group. Year 24 Group đã đóng góp đáng kể vào sự phát triển của shōjo manga bằng cách sáng tác những câu chuyện phong phú về mặt tâm lý và trực tiếp đề cập đến những chủ đề có phần nhạy cảm khi đó như chính trị và tình dục.[8] Yamamoto Junya (ja) với tư cách là biên tập viên của Shōjo Comic đã cho xuất bản nhiều tác phẩm của nhóm Year 24 Group và ông cũng trở thành biên tập viên sáng lập của tạp chí Petit Flower vào năm 1980 - thứ nhắm đến độc giả có độ tuổi thanh thiếu niên có độ tuổi lớn hơn. Đồng thời, ông cũng bắt đầu cho xuất bản các tác phẩm dành cho người lớn của các thành viên nhóm Year 24 Group là Hagio MotoTakemiya Keiko.[9][10] Do đó, độc giả của shōjo manga đã được mở rộng từ tệp đối tượng ban đầu là trẻ em gái và phụ nữ trẻ.[11] Các nhà xuất bản khi ấy đã tìm các cách khác nhau để cố gắng khai thác các lớp thị trường mới của độc giả shōjo đã trưởng thành bằng cách tạo ra các tạp chí chuyên biệt - thứ được mô tả bằng tên thể loại của chúng: "ladies' comics" (truyện tranh dành cho phụ nữ).[2] Các tạp chí đáng chú ý bao gồm Be Love của KodanshaYou của Shueisha(đồng thời ra mắt trong năm 1980) và Big Comic for Lady (ja) của Shogakukan (1981). Cả ba tạp chí này đều có điểm chung là bắt nguồn từ các ấn bản đặc biệt của các tạp chí shōjo manga được tách ra thành các ấn phẩm thường kỳ và có nội dung tập trung vào các câu chuyện lãng mạn nhấn mạnh các yếu tố tình dục.[11]

Những phương pháp đặc tả những hành động tình dục một cách cởi mở đã trở thành một nét đặc trưng để định nghĩa truyện tranh dành cho nữ giới[12] - thứ vốn ngược lại với những hạn chế trong biên tập vẫn áp đặt lên việc miêu tả những hoạt động tình dục trong shōjo manga.[13] Họa sĩ truyện tranh Morizono Milk - người nổi tiếng với các câu chuyện "porn-chic" của mình đã được miêu tả là một trong những tác giả truyện tranh nữ giới phổ biến nhất trong những năm 1980. Các tạp chí truyện tranh nữ giới phát triển nhanh chóng trong nửa sau của thập kỷ, từ 8 tạp chí vào năm 1984 đã lên tới 19 tạp chí vào năm 1985 và sau đó bùng nổ đến con số 48 vào năm 1991.[14] Đến những năm 1990, các tạp chí truyện tranh dành cho nữ giới lớn do các nhà xuất bản thương mại phát triển đã giảm sút về số lượt do thập niên mất mát ở Nhật Bản và cuộc khủng hoảng kinh tế tương ứng[5] sau đó dẫn đến sự gia tăng các tạp chí nhỏ hướng tới nội dung khiêu dâm. Do đó, nhiều người đã có cái nhìn không mấy thiện cảm và đặt cái tên "khiêu dâm nữ giới" cho các tạp chí này.[15]

Cùng thời điểm đó các tạp chí manga mới hướng đến đối tượng độc giả là những phụ nữ ở độ tuổi đầu đôi mươi đã bắt đầu xuất hiện với sự ra đời đầu tiên của Young You ra mắt năm 1987; tiếp theo sau đó là Young Rose vào năm 1990 và cuối cùng là Feel Young vào năm 1991.[4] Truyện tranh được đăng trên các tạp chí này được gọi là Yanguredīsu manga (phổ biến hơn với "Young ladies manga") bắt nguồn từ gốc "young" (có nghĩa là "trẻ") đã xuất hiện trong tên của cả ba tạp chí.[4] Tất cả sau đó dần được định vị trên thị trường truyện tranh là một thể loại trung gian có nét pha trộn giữa shōjo và ladies' comics.[4] Từ đó, manga thiếu nữ dành cho độ tuổi đầu đôi mươi đã ngày càng trở nên phổ biến khi các họa sĩ shōjo mong muốn sáng tác truyện tranh cho độc giả lớn tuổi hơn trong khi để tránh những định kiến tiêu cực liên quan đến ladies' comics đã chọn thể loại này.[16] Teens' love sau đó cũng nổi lên như một nhánh phụ của manga hướng tới phụ nữ. Nó sử dụng cấu trúc kể chuyện tập trung vào giới tính trong truyện tranh dành cho phụ nữ nhưng với các nhân vật chính là thanh thiếu niên thay vì người lớn.[16] Các tạp chí truyện tranh dành cho phụ nữ trưởng thành đã phản ứng với sự cạnh tranh mới này bằng cách tập trung vào các bộ truyện tranh đề cập đến các vấn đề xã hội. Chiến lược sau đó đã gặt hái được những thành công nhất định và đến cuối những năm 1990, những bộ truyện tranh dành cho phụ nữ trưởng thành đã đạt được sự công nhận lớn và được coi như một thể loại văn học đồng thời thu hút được lượng độc giả lớn và rộng rãi hơn với nhiều tựa truyện tranh sau đó đã được chuyển thể thành phim và anime.[15] Thuật ngữ josei manga cũng dần nhen nhóm xuất hiện trong giai đoạn này và chủ yếu được các học giả sử dụng để phân biệt với thể loại manga dành cho phụ nữ trưởng thành và shōjo manga.[17][4]

Nói chung để đánh giá, thể loại "josei" có phần ít phổ biến hơn manga "shōjo", "seinen""shōnen".[18] Vào năm 2010, "You" là tạp chí josei manga bán chạy nhất với lượng phát hành mới được báo cáo là 162,917 bản. Để dễ so sánh, tạp chí shōjo manga bán chạy nhất khi đó là "Ciao" có lượng phát hành được báo cáo là 745,455 bản, trong khi các tạp chí seinen manga và shōnen manga bán chạy nhất lần lượt là "Weekly Young Jump" và "Weekly Shōnen Jump" có lượng phát hành được báo cáo lần lượt là 768,980 và 2,8 triệu bản.[19] Anime đã trở thành một trong số những yếu tố ảnh hưởng lớn tới việc thu hút độc giả tới với josei manga kể từ những năm 2000. Các tựa phim ăn khách và gặt hái được nhiều thành công sau khi chuyển thể thành anime có thể được kể đến như Paradise Kiss (1999), Bunny Drop (2005), Chihayafuru (2007), Princess Jellyfish (2008) và Eden of the East (2009).[18]

Chủ đề và thể loại phụ

[sửa | sửa mã nguồn]

Có ba thể loại phụ chính trong josei manga gồm: chính kịch, lãng mạnkhiêu dâm.[12] Năm 2002, các tựa đề chính kịch và lãng mạn chiếm tổng cộng tới khoảng 80% doanh số bán trong thị trường josei tankōbon (tuyển tập) trong khi khiêu dâm chiếm 20% số còn lại.[15] Các tựa chính kịch và lãng mạn thường được phát hành bởi các công ty xuất bản lớn của Nhật Bản trong khi khiêu dâm thường được xuất bản bởi các nhà xuất bản nhỏ hơn.[15]

Chính kịch

[sửa | sửa mã nguồn]

Nhiều bộ josei manga thuộc thể loại chính kịch thường là những câu chuyện theo trường phái hiện thực về cuộc sống của những người phụ nữ bình thường trong xã hội.[20] Những câu chuyện này thường xoay quanh vào một người phụ nữ làm việc trong một ngành nghề nhất định (nhưng phổ biến nhất là nội trợ) nhân viên văn phòng hoặc công nhân viên chức.[21] Các nội dung tường thuật thường tập trung vào những vấn đề cá nhân thông thường như hẹn hò, chăm sóc con cái hoặc trẻ em, chăm sóc người già, tiêu chuẩn sắc đẹp, các vấn đề tại nơi làm việc, rắc rối hôn nhân hoặc ngoại tình. Nhiều bộ truyện cũng đề cập đến các vấn đề xã hội như lão hóa và chứng mất trí nhớ, mại dâm hay những vấn nạn bạo lực đối với phụ nữ.[22] Josei manga đôi khi cũng có các nhân vật chính là nam giới, thường là "bishōnen" ("những chàng trai đẹp"); những nhân vật này thường xuất hiện trong các câu chuyện có nội dung ẩn ý về đồng tính luyến ái.[23]

Các câu chuyện đôi khi dựa trên trải nghiệm của chính những độc giả - những người tích cực gửi các câu chuyện dựa trên trải nghiệm cuộc sống của họ và họ sẽ nhận được hoa hồng nếu tác phẩm dự thi được chọn để chuyển thể thành một tựa manga.[24] Các tạp chí josei manga thường xuất bản các ấn phẩm đặc biệt dành riêng cho một chủ đề cụ thể, chẳng hạn như các ấn phẩm dành riêng cho ly hôn,[25] bệnh tật[26] hay việc phẫu thuật thẩm mỹ.[27] Các ấn phẩm theo chủ đề này đôi khi bao gồm thêm các chuyên mục ngoài các trang manga truyền thống để từ đó cung cấp thông tin về các chủ đề được đề cập đến trong ấn phẩm.[26] Nhà xã hội học Itō Kinko cho rằng các bộ josei manga theo thể loại chính kịch đóng một vai trò lớn như cách để giúp độc giả thanh lọc cảm xúc bằng cách miêu tả một nhân vật đang phải chịu đựng những khó khăn lớn hơn họ.[25] Trong khi học giả nghiên cứu manga Ogi Fusami cho rằng các bộ josei manga theo thể loại kịch tính đã giới thiệu những kiểu mẫu hình tượng và những lối sống tích cực cho những độc giả nữ.[20]

Lãng mạn

[sửa | sửa mã nguồn]

Josei manga lãng mạn thường tránh việc cố gắng miêu tả chủ nghĩa hiện thực của josei manga chính kịch mà thay vào đó chúng giống với việc cường điệu hóa những màn kịch tâm lý tình cảm cố gắng lấy đi nước mắt của người đọc hoặc các tựa tiểu thuyết lãng mạn được xuất bản bởi Harlequin Enterprises nhiều hơn.[28][b] Các câu chuyện thường tuân theo các lối đi của các tựa truyện tranh lãng mạn thông dụng: chẳng hạn như một người phụ nữ gặp gỡ một người đàn ông giống như Hoàng tử Charming và cùng người đó trải qua nhiều cuộc phiêu lưu rồi cuối cùng là kết hôn.[28] Những cuộc gặp gỡ và các hoạt động tình dục giữa nhân vật chính và người yêu của họ là điều thường thấy trong những tựa chuyện này. Trong khi các chủ đề giả tưởng lãng mạn thường thể hiện trong bối cảnh (thường là nước ngoài hoặc lịch sử) thông qua các nhân vật chính là anh hùng (giả dụ như hoàng tử và công chúa, ma hay những người sở hữu những năng lực siêu nhiên, v.v.). Các dạng bản dạng tình dục khác nhau, chẳng hạn như nhân vật đồng tính và chuyển giới cũng xuất hiện trong những câu chuyện này.[29] Josei manga lãng mạn hướng đến cả độc giả trẻ tuổi và đã trưởng thành với nhiều câu chuyện trong đó nhắm đến các cô gái tuổi thanh thiếu niên với bằng chứng là việc sử dụng rộng rãi furigana như một cách hỗ trợ tiếp cận cho độc giả.[28]

Khiêu dâm

[sửa | sửa mã nguồn]

Josei manga khiêu dâm có nhiều đặc điểm chung với truyện tranh khiêu dâm dành cho đối tượng nam giới - phổ biến với cách gọi là hentai; mặc dù chúng thường được viết từ quan điểm của phụ nữ chứ không phải nam giới.[30] Những đặc điểm phổ biến của khiêu dâm hướng nam có thể kể đến như sự chi phối và vật thể hóa hình tượng nữ giới cũng thường xuất hiện trong truyện tranh josei khiêu dâm. Một công thức phổ biến cho những câu chuyện trong Josei manga khiêu dâm là câu chuyện về một phụ nữ nhút nhát và thông minh được biến thành một người nghiện tình dục hoặc nô lệ tình dục. Mối quan hệ nữ đồng tính cũng xuất hiện trong truyện tranh josei manga khiêu dâm; điều này cho thấy những độc giả nữ đồng tính cũng có những sự quan tâm nhất định đến josei manga.[31] Học giả truyện tranh manga Deborah Shamoon cho rằng sức hấp dẫn của josei manga khiêu dâm đối với đối tượng nữ giới nằm ở khả năng của việc đặc tả những hành động khiêu dâm qua nét hoạt họa trong khi những hành động đó lại không dễ dàng có thể mô tả trong khiêu dâm được quay.[c][32]

So sánh với các thể loại manga khác

[sửa | sửa mã nguồn]

Shōjo manga

[sửa | sửa mã nguồn]
Shinjo Mayu, một trong số nhiều họa sĩ từng sáng tác cả manga josei và shōjo

Khi josei manga mới ra đời vào những năm 1980 đã có những điểm khác biệt và có độc đáo với shōjo manga như việc cố gắng đào sâu và khai thác các chủ đề dành cho người lớn như công việc, tình dục hay cuộc sống sau hôn nhân và hướng đến đối tượng độc giả là phụ nữ - những người "đã không còn là shōjo" nữa.[30] Học giả nghiên cứu manga Fujimoto Yukari lưu ý rằng sự tập trung vào chủ nghĩa hiện thực chính là một dấu hiệu để phân biệt rõ ràng giữa các câu chuyện josei so với các câu chuyện có chút gì đó hơi "huyền tưởng" hơn thực tế - thứ hơn thường thấy trong shōjo manga. Điều này thể hiện ở các công việc mà nhân vật chính thường đảm nhận trong mỗi thể loại tương ứng như: diễn viên, người mẫu và nhạc sĩ trong shōjo manga so với nhân viên văn phòng bình thường trong josei manga.[33] Fujimoto tiếp tục cho rằng việc miêu tả đời sống hôn nhân là một ranh giới chính để phân định giữa các thể loại. Chẳng hạn như với shōjo manga thường cố gắng miêu tả cuộc sống trước hôn nhân còn josei manga thì lại cố gắng tập trung miêu tả cuộc sống sau đó.[3]

Kể từ khi manga dành cho phụ nữ xuất hiện, ranh giới giữa các thể loại ngày càng trở nên mờ nhạt.[3][34] Trong các câu chuyện, nhân vật chính ở mọi lứa tuổi đều có thể dễ dàng được tìm thấy trong cả shōjo manga và josei manga. Các câu chuyện shōjo có nhân vật chính là người lớn và các câu chuyện josei tập trung vào thanh thiếu niên và các nhân vật trẻ hơn.[35] Các câu chuyện có yếu tố tình dục sau đó đã dần được xuất bản trên các tạp chí shōjo manga như Sho-Comi [16] trong khi yếu tố tình dục hầu như không tồn tại trên các số tạp chí josei có thể kể đến như Monthly Flowers.[36]

Trong việc biên tập nói chung, không có tiêu chuẩn nhất quán để phân loại manga hướng đến đối tượng nữ. Chẳng hạn như với những tiêu chuẩn hay định kiến xã hội về thuật ngữ và thể loại; những điều này sẽ thay đổi theo từng thập kỷ, nhà xuất bản và tạp chí.[34] Kể từ những năm 2000, một số nhà xuất bản lớn như Shueisha và Kodansha đã nhóm tất cả các tạp chí manga hướng đến đối tượng nữ thành một danh mục xuất bản duy nhất thay vì cố gắng chia nhỏ ra như trước đây.[37] Định dạng của các tập truyện tranh tankōbon, trong đó các cuốn sách khổ lớn và đắt tiền hơn theo truyền thống được dành cho các tựa truyện nhắm đến đối tượng người lớn giờ đây cũng không tuân theo quy tắc chính thức nào. với manga dành cho người lớn được bán ở định dạng nhỏ và rẻ tiền trong khi manga dành cho thanh thiếu niên được bán ở định dạng lớn.[36]

Các tác giả sáng tác đồng thời cả shōjojosei manga là điều phổ biến. Chẳng hạn như Ozaki Mari, Ozaki Mari (ja), Asakura GeorgeShinjo Mayu là một trong số nhiều họa sĩ sáng tác đồng thời cả hai thể loại. Điều này trái ngược với shōnenseinen manga - nơi các họa sĩ thường chỉ sáng tác các tác phẩm trong một thể loại và các họa sĩ chuyển sang thể loại khác sẽ hiếm khi quay lại.[38]

ShōnenSeinen manga

[sửa | sửa mã nguồn]

Đã có một số tác phẩm josei có những đặc điểm chung với shōnenseinen manga và từ đó, dần làm mờ ranh giới giữa các thể loại. "Saiyuki" của Minekura Kazuya được đăng nhiều kỳ trên tạp chí shōnen "Monthly GFantasy" mặc dù phần tiếp theo, "Saiyuki Reload" được xuất bản trên tạp chí josei "Monthly Comic Zero Sum". Bộ truyện tranh được xuất bản năm 1962 của Akatsuka Fujio, "Osomatsu-kun" ban đầu được đăng nhiều kỳ trên "Weekly Shōnen Sunday", mặc dù khi bộ truyện được khởi động lại vào năm 2015 với tên gọi là loạt phim hoạt hình Mr. Osomatsu, phần manga phụ của nó đã được xuất bản trên tạp chí josei YouCookie. Anthony Gramuglia đến từ Comic Book Resources đã cho rằng loạt phim hoạt hình Lupin the Third: The Woman Called Fujiko Mine, một phần của loạt phim Lupin the Third là một tác phẩm chuyển thể josei đáng chú ý của một seinen manga.[18]

  1. ^ Đối với nam giới, thể loại tương đương với thể loại này là seinen manga (dành cho nam thanh niên và nam giới trưởng thành) và shōnen manga (dành cho thanh thiếu niên và trẻ em nam).
  2. ^ Nhà xuất bản Ohzora xuất bản tiểu thuyết của Harlequin Enterprises, sau này được chuyển thể thành josei manga.[28]
  3. ^ Giải thích của Biên tập viên Wikipedia tiếng Việt: Ở đây, tác giả của tài liệu gốc muốn nói đến những hành động (hoặc âm thanh vô thanh - thứ được vẽ đè lên khung cảnh của manga) mà ám chỉ đến những khoái cảm tình dục mà chỉ có thể miêu tả qua các nét hoạt họa. Ví dụ như đôi mắt hình trái tim khi lên đỉnh, hơi thở trắng xuất phát từ mũi hoặc mặt khi đạt được những khoái cảm tình dục, hình ảnh dương vật xuất tinh trong tử cung hay như cách miêu tả về số lượng rất lớn (tới mức vô lý) tinh trùng chảy ra từ vùng kín sau khi quan hệ. Nói chung, đó là những góc nhìn hoặc hình ảnh cường điệu hoặc khó để mà ta có thể thấy trong thực tế.

Tham khảo

[sửa | sửa mã nguồn]
  1. ^ Ito 2011, tr. 12.
  2. ^ a b Ito 2002, tr. 69.
  3. ^ a b c Ogi 2003, tr. 792.
  4. ^ a b c d e Ogi 2003, tr. 791.
  5. ^ a b Pham 2010, tr. 81.
  6. ^ a b c Toku 2015, tr. 171.
  7. ^ Ito 2011, tr. 11.
  8. ^ Shamoon 2012, tr. 102.
  9. ^ Brient, Hervé. “Hagio Moto, une artiste au cœur du manga moderne”. du9 (bằng tiếng French). Truy cập ngày 27 tháng 1 năm 2021.Quản lý CS1: ngôn ngữ không rõ (liên kết)
  10. ^ Fasulo, Fausto (Fall 2019). “Keiko Nishi: Parcours de combatantes”. Atom. Custom Publishing France (11): 68–69. ISSN 2552-9900.
  11. ^ a b Pham 2010, tr. 82.
  12. ^ a b Ito 2002, tr. 70.
  13. ^ Ogi 2003, tr. 784.
  14. ^ Ogi 2003, tr. 780.
  15. ^ a b c d Ito 2002, tr. 71.
  16. ^ a b c Pham 2010, tr. 85.
  17. ^ Thorn, Rachel. “What Shôjo Manga Are and Are Not: A Quick Guide for the Confused”. Matt-Thorn.com. Bản gốc lưu trữ ngày 18 tháng 11 năm 2015. Truy cập ngày 10 tháng 3 năm 2022.
  18. ^ a b c Gramuglia, Anthony (10 tháng 1 năm 2021). “Josei Is Anime & Manga's Most Underserved Demographic”. Comic Book Resources. Valnet Inc. Lưu trữ bản gốc ngày 4 tháng 2 năm 2021. Truy cập ngày 18 tháng 3 năm 2022.
  19. ^ Loo, Egan (17 tháng 1 năm 2011). “2010 Japanese Manga Magazine Circulation Numbers”. Anime News Network. Lưu trữ bản gốc ngày 11 tháng 3 năm 2022. Truy cập ngày 18 tháng 3 năm 2022.
  20. ^ a b Ogi 2003, tr. 786.
  21. ^ Ito 2002, tr. 72.
  22. ^ Ito 2002, tr. 73.
  23. ^ Eisenbeis, Richard (7 tháng 3 năm 2014). “How to Identify the Basic Types of Anime and Manga”. Kotaku. Truy cập ngày 18 tháng 3 năm 2022.
  24. ^ Ito 2009, tr. 115.
  25. ^ a b Ito 2009, tr. 118.
  26. ^ a b Ito 2009, tr. 116.
  27. ^ Ito 2009, tr. 119.
  28. ^ a b c d Ito 2002, tr. 74.
  29. ^ Ito 2002, tr. 75.
  30. ^ a b Ogi 2003, tr. 784–785.
  31. ^ Ito 2002, tr. 79.
  32. ^ Shamoon 2004, tr. 78.
  33. ^ Ogi 2003, tr. 787.
  34. ^ a b Pham 2010, tr. 92.
  35. ^ Pham 2010, tr. 84.
  36. ^ a b Pham 2010, tr. 87.
  37. ^ Pham 2010, tr. 90.
  38. ^ Pham 2010, tr. 88–89.

Thông tin thư mục

[sửa | sửa mã nguồn]

Đọc thêm

[sửa | sửa mã nguồn]
  • Clements, Jonathan (2010). “Living Happily Never After in Women's Manga”. Trong Steiff, Josef; Barkman, Adam (biên tập). Manga & Philosophy. Open Court. ISBN 978-0812696790.
  • Jones, Gretchen (2003). “'Ladies' Comics': Japan's Not-So-Underground Market in Pornography for Women”. US-Japan Women's Journal English Supplement. 22: 3–30.
  • Jones, Gretchen (2005). “Bad Girls Like to Watch: Writing and Reading Ladies' Comics”. Trong Miller, Laura; Bardsley, Jan (biên tập). Bad Girls of Japan. Palgrave Macmillan. ISBN 978-1403969477.